anu-tiṭṭhati
or anu-ṭṭhahati, 3 sg. [sa. anu +√sthā], (a) to stand by, assist; (b) to carry out,
practise (acc); °-tthahati (dhammaṁ, b), Ja V
anu-tiṭṭhati113,10* (= anugacchanti, Ct.; cf. uṭṭhahato, ib. and
anuṭṭhita above); — part. m. °-tiṭṭhanto (therena
vutta-vidhaṁ), Ud-a 310,6; pl. ~ā (paṭipattiṁ), Th-a
ad Th introd. v. 1; — imper. 2 sg. °-tiṭṭhāhi (sak-
kaccaṁ), Pv-a 78,21; 2 pl. °-tiṭṭhatha (tathā tam),
Ap 531,28 = Thī-a 146,6*; — pp. anu-ṭṭhita (q. v.);
cf. anu-ṭṭhāna Se next.